
Đà Lạt - Một thoáng Xuân Hương
Tôi có một người anh, ba người chị và một đứa em. Hai người chị lớn của tôi đã phải nghỉ học giữa chừng vì gia cảnh khó khăn, không có đủ điều kiện để tiếp tục đến trường.
Và rồi số phận đã đưa tôi đến với Đà Lạt. Đối với nhiều du khách đến đây, họ thấy thành phố này bé nhỏ lắm, chỉ cần bỏ ra một chút thời gian là có thể chạy hết các con đường chính của thành phố rồi. Nhưng đối với tôi thì Thành phố Sương Mù thật rộng lớn. Rộng lớn ở đây không phải vì diện tích của thành phố rộng, rộng lớn là vì nó chảy dài trong ký ức của tôi.
Thành phố với những cây thông vi vu, những cánh hoa dã quỳ mọc ven đường hay trong một góc khuất nào đó, những cánh hoa mimosa nghiêng mình trong gió. Từng con đường nhỏ với những sớm sương mù bao phủ, chỉ cần đi một lúc thôi là cũng đủ để làm ướt chiếc áo tôi mặt trên người rồi.
Những ngày đầu vừa mới bước chân lên thành phố Sương mù, tôi có cảm nhận được cái lạnh đầu tiên. Lúc còn ở dưới chân đèo Sông Pha, không khí rất oi bức, thế nhưng cái nóng đã giảm dần theo chiều cao của đèo. Tuy đi đường bị say xe nhiều lắm, nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để nghe thấy tiếng chuông nhà thờ.

Lãng mạn
Cái mùi vị của Xứ Lạnh rất lạ, nó không giống như không khí quen thuộc mà nơi tôi đã từng sống. Cho đến mãi bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được cái mùi vị lần đầu tiên tôi đặt chân lên thành phố Sương Mù. Rồi tôi mãi mê, đắm chìm trong cảnh sắc nơi đây, những chuyến đạp xe dài lên đỉnh Langbiang hay đạp xe vào tận đường cùng của Suối Vàng, hay đạp xe thả đèo Prenn để đi dạo vào Hồ Tuyền Lâm, rồi có những khi đi ngang Hồ Than Thở, hay những buổi chiều đạp xe quanh bờ Hồ Xuân Hương.
Tôi đã gắn bó với Đà Lạt hơn mười năm trời, tuy cuộc sống có đôi lúc vui, đôi lúc buồn nhưng thành phố Sương Mù sẽ mãi là một ký ức đẹp đối với tôi, cái ký ức ấy nó rộng lớn lắm. Và như thế tôi đã trở thành người có hai quê, Hưng Lạc là quê hương đầu đời của tôi, Đà Lạt là quê hương thứ hai của tôi, và giờ đây tôi đang lang thang trên vùng đất Buôn Ma Thuột đầy nắng gió. Đôi lúc tôi tự hỏi rằng rồi đây cuộc sống sẽ đưa tôi đi về đâu? Câu hỏi này sẽ không có câu trả lời, đó vẫn sẽ là một ẩn số như mọi người vẫn hay nói: Canh Ngọ thì phải chạy rông suốt đời.
Sưu tầm