Chi tiết tin

Thành Phố Buồn

Ngày : 01/07/2013
Mô tả : Rồi thời gian trôi qua, những trận đuổi bắt, trốn tìm ngày xưa đi vào dĩ vãng, tôi bắt đầu cuộc sống sinh viên xa nhà.

Tin mới đọc

Tôi đã nghe bài hát này từ khi rất bé. Nhưng lúc đó, tôi không những không thích mà còn rất ghét cái giai điệu và ca từ buồn ơi là buồn của nó. Khi đó, tôi là một cậu bé, có biết đâu là sầu lo, có biết đâu là đau khổ. Lúc đó, tôi chỉ biết say sưa với những trò chơi con trẻ và mối bận tâm duy nhất của tôi là làm sao để thắng tất cả những thằng nhóc, con nhóc cùng xóm mà thôi.

Rồi thời gian trôi qua, những trận đuổi bắt, trốn tìm ngày xưa đi vào dĩ vãng, tôi bắt đầu cuộc sống sinh viên xa nhà. Những ngày đó, tôi nhớ nhà, nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ mấy em tôi,… Và tôi phát hiện ra một điều khác lạ: tôi cũng rất nhớ một cô bạn học ngày nào…

Và tôi bắt đầu yêu. Chuyện tình tôi ngày ấy thật đẹp và cũng thật buồn. Để rồi từ đó, tôi bắt đầu biết yêu bài hát “Thành phố buồn”.

Một Đà Lạt mộng mơ
Một Đà Lạt mộng mơ



“Thành phố nào, nhớ không em?
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn, trong sương chiều, anh thấy đẹp thêm”

Bài hát không có bất kỳ từ nào nhắc về Đà Lạt, nhưng tôi biết rằng tác giả đang viết về thành phố quê hương tôi. Mà dẫu cho không phải là như vậy đi nữa, cũng chẳng sao, với tôi bài hát này luôn viết về Đà Lạt, thành phố thân yêu mà người tôi yêu đang ở đó. Tôi yêu thành phố này, với những con đường quanh co bên những gốc thông già hiu quạnh, với những chiều sương lam khói trắng, với những cơn gió lạnh se sắt tới tận tâm hồn, với những ngày mưa buồn làm não lòng ly khách tha phương…

Thành phố với những buổi chiều đẹp hơn tiểu thuyết, với nắng vàng phơn phớt, gió nhẹ miên man, chút sương trắng bồng bềnh.. và những đôi nhân tình tay trong tay ngoài phố, khiến cho lòng người sao bỗng thấy cô đơn…

Thành phố chứng kiến tình yêu đơn phương của tôi dành cho em. Một tình yêu mà tôi cũng chẳng cần em đáp lại. Dẫu không có những “chiều đan tay” nhưng tôi đã sững sờ khi nhìn thấy em lung linh như một thiên thần khi “nắng hôn nhẹ làm hồng môi em”. Nắng đã đẹp, em càng đẹp hơn. Và em có biết cho chăng: đôi mắt buồn trong sương chiều ngày ấy, đã trói chặt hồn tôi… có lẽ, đến hết cuộc đời.

Và lúc em từ chối tôi, tôi đã đau buồn. Buồn đến mức tôi đã không dám quay lại thành phố yêu dấu ấy. Bởi với tôi, thành phố là em, là niềm đau của suốt cuộc đời tôi. Nhưng rồi tôi cũng có việc phải trở về thành phố, một mình lang thang trên con đường ngày xưa mà lòng ngâm nga câu hát, cũng không biết là của tác giả bài hát, hay của chính lòng tôi?

Đà Lạt của tình yêu
Đà Lạt của tình yêu


“Thành phố buồn, lắm tơ vương
Cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn
Và con đường ngày xưa lá đổ
Giờ không em sỏi đá u buồn
Giờ không em hoang vắng phố phường
Tiếng chuông chiều chầm chậm thê lương
Tiễn đưa người, quên núi đồi, quên cả tình thương”

Thành phố nhỏ bé này lắm tơ vương thật. Nếu không như thế thì làm sao lại khiến tôi nhớ nhung không nguôi, lại khiến tôi đau buồn đến vậy. Nó như trói chặt tôi với những kỷ niệm, để lòng cứ man mác không thôi. Và những cơn gió chiều, lẽ nào bây giờ mới lạnh? Hay ngày xưa những ấm áp bên em xua tan cái lạnh của gió đi rồi, để rồi hôm nay vắng em, gió sao mà lạnh thế? Lạnh cả một bờ vai, lạnh buốt cả tâm hồn.

Giờ không em, cả con đường ngày xưa cũng thêm u buồn, buồn tới từng viên sỏi, đá. Tôi cũng đã từng nghĩ là sỏi đá vô tri, nhưng không phải vậy em à. Vì “ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau”. Chúng đang buồn dùm tôi đấy chứ, hay là lòng tôi cô đơn không biết tỏ cùng ai, ngoài sỏi đá của con đường kỷ niệm ngày xưa, nên tôi thấy chúng cũng buồn?

Giờ không em, hoang vắng cả phố phường. Phố phường không em, đối với tôi như không còn ai tồn tại. Ngựa, xe và dòng người tấp nập ngày nào như biến đi đâu mất. Chỉ còn tôi lẻ loi đếm bước, lòng bồi hồi với kỷ niệm ngày xưa. Với mọi người, vắng một người, thế giới này vẫn tồn tại. Còn với tôi, vắng một người, thế giới bỗng hóa hư vô

Và trong buổi hoàng hôn đầy ắp suy tư ấy, tôi bỗng nghe những tiếng chuông chiều, có lẽ, của một nhà thờ nào ở gần đó. Từng tiếng, từng tiếng chuông chầm chậm như xoáy vào lòng tôi, như hư, như thực, như xa, như gần… Tiếng chuông như tiễn đưa, mà không phải tiễn đưa em như lời bài hát, mà tiễn đưa cuộc tình tôi vào kỷ niệm. Kể từ đây, tất cả chỉ còn là kỷ niệm mà thôi!

Và dù sao đi nữa, cũng xin được chúc cho em luôn luôn hạnh phúc!

Sưu tầm

Tìm kiếm khách sạn
Tiêu chuẩn (sao)
Ngày bắt đầu: Ngày kết thúc:
Giới thiệu bởi Trung tâm tư vấn DalatCity
Nhà nghỉ Loại khác
Giá:
Từ: Đến:
Tên Đường:   Tên Khách Sạn:
Khu Vực:  
Những thuận lợi