Nếu muốn chọn một tour du lịch nội địa tuyệt vời nhất trong mùa xuân này, hãy
chọn Đơn Dương - Dran - Đà Lạt. Mời bạn cùng chúng tôi du xuân trên hai ngọn đèo
tuyệt đẹp này…

Phóng túng và lãng mạn
Năm 1978, lần đầu tiên tôi đến Đà Lạt từ hướng Nha Trang. Chiếc Peugeot cũ kỹ
dùng để chở khách chạy mệt mỏi từ thung lũng Ninh Sơn thuộc tỉnh Ninh Thuận ì
ạch leo đèo Ngoạn Mục.
Đến thị trấn Đơn Dương xe vượt đèo Dran lên Đà Lạt. Khi ấy hai ngọn đèo Ngoạn
Mục và Dran đã cuốn hút tôi. 10 năm sau Đà Lạt trở thành quê hương thứ 2 của tôi
và tôi nhận ra đó là những miền cảm hứng bất tận mà thiên nhiên hào phóng tặng
cho Cao nguyên Langbian.
Và mùa xuân này, Ngoạn Mục và Dran, một lần nữa làm tâm hồn tôi ngất ngây khi
được đặt chân lên những thảm cỏ xanh mát lạnh ven đèo, ngắm nhìn những ngọn núi
hùng vĩ chìm dần trong chiềc xanh thẫm…

Ngắm núi non hùng vĩ
Dran là thị trấn huyện lỵ Đơn Dương trước kia. Từ Đơn Dưong có hai hướng lên
được thành phố hoa Đà Lạt: hướng đi qua ngã ba Phi Nôm, qua đèo Prenn; hướng qua
đèo Dran, qua Cầu Đất - một địa danh rất nổi tiếng, còn cao hơn cả Đà Lạt, nơi
nhà thám hiểm - bác sỹ A. Yersin - người khám phá ra Đà Lạt đã từng trồng thử
nghiệm cây canh - ky - na để chế biến thuốc trị bệnh sốt rét.
Từ thị trấn Tân Sơn của huyện Ninh Sơn, bạn đã hình dung ra sự “ngoạn mục”
của đèo Ngoạn Mục, khi nhìn thấy hai đường ống dẫn nước sáng loáng của Nhà máy
thủy điện Đa Nhim như từ trên trời đổ xuống. Đường lên đèo, thỉnh thoảng xe bạn
chui dưới hai đường ống dẫn nước thủy điện, lao vào những khu rừng già như có từ
ngàn năm. Những khúc cua “chết người” và những độ dốc dựng đứng cho bạn biết thế
nào là đèo “Ngoạn Mục”.

Những khúc cua ngoạn mục
Nhưng thú vị nhất là sự thay đổi thời tiết, càng lên cao không khí càng dịu
mát. Những ngọn gió càng phóng túng và lãng mạn, lồng ngực bạn thoải mái hít thở
không khí trong lành, dịu mát của rừng, của núi, của mây. Gần hết đèo Ngọan Mục,
một vài cây thông xuất hiện, như báo hiệu cho bạn biết cách đó không xa là Đà
Lạt thông reo.
Hết đèo Ngoạn Mục là đến thị trấn Đơn Dương, một thị trấn bé nhỏ và hiền dịu
đến nhu mì. Những quán cà phê yên tĩnh, cô độc; những vườn cà chua “trái hồng
như trái ngực”; những vườn hồng trơ cành vào mùa đông, trĩu quả vào hạ; những
vườn rau thơm ngát, xanh rì; những thiếu nữ má hồng như những quả cà chua mới
ửng chín, khép nép trong những chiếc áo lạnh hờ hững...
Có nhiều thời gian sống ở thị trấn nhỏ bé này, tôi vẫn chưa hiểu hết về Đơn
Dương. Nhưng có thể hình dung nó như là một cô gái dậy thì vào buổi sáng; một
nàng tiên nữ thuần khiết và kiêu hãnh khi chiều xuống. Sự thuần khiết và kiêu
hãnh đó chinh phục bạn đến cuồng si.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có thời kỳ dạy học ở B’lao cũng rất mê Đơn Dưong, Ka
Đô- một thị trấn cũng gần với Đơn Dương. Một số bài tình ca của ông đã ra đời ở
đây, bên cạnh cây ghi-ta bập bùng làm núi rừng thêm hoang vu.
Thời tiết ở Đơn Dương cũng hết sức lạ lùng, buổi chiều tối và sáng sớm mùa
đông thì giá rét, rét chịu không nổi, giống như cái rét Hà Nội mùa đông, nhưng
đến trưa lại nồng ấm đến vô cùng, đó là thời tiết đặc trưng của miền thung lũng
ở độ cao gần 1.000 mét.
Một đêm ở Đơn Dương bên ly rượu, ngắm sao trời trong vắt; buổi sáng tinh mơ
bên ly cà phê đen, bạn đủ trầm tĩnh để hiểu về cái thị trấn đặc biệt này, vì sao
nó chinh phục được bạn.