Đêm , trời Sài Thành lạnh mát sau những ngày mưa. Mở cửa nhìn phố, thấy có
ngừơi khóac thêm chiếc áo gió trên chiếc xe khuya. Bất chợt nhìn chiếc áo lạnh
nằm yên lặng góc phòng. Đã bao lần ta mong nôn nao lên phố núi, để mặc chiếc áo
này rong phố cùng em.

Cùng em dạo bước một chiều đông
Đêm, nghe như có tiếng gió thổi đâu từ hồ Xuân Hương thoảng về , vi vu suốt
trong tâm trí…
Nhớ Đà Lạt…Miền thơ mộng cho ta quá nhiều kỷ niệm. Những ký ức đẹp đẽ về một
thời lãng mạng và cả những dự tính dệt mộng yêu đương cùng ngừơi dưng chưa kịp
tròn.
Hẹn lòng sẽ lên phố núi cùng em vào một ngày mưa hạ hay một ngày hoa dã quỳ
nở rộ khắp lối đi .
Ta sẽ đón em ngồi cùng ngắm trăng rằm mùa hạ treo trên lầu chuông Trúc Lâm
Thiền Viện. Sẽ dắt em loanh quanh trên phố núi uốn quanh đồi cù để cùng so tài
đi bộ. Sẽ cùng co ro choàng tay nhau tìm hơi ấm, dắt nhau đi qua những gốc thông
già trong đêm lặng mà vào Cung Tơ Chiều nghe hát tình ca.

Lặng vào Cung Tơ Chiều
Sẽ ghi vào ống kính nét thơ ngây trong đôi mắt nho nhỏ háy háy nheo nheo hay
nhướng nhìn ta nũng nịu bên đèo mimosa, bên hồ Than Thở, loanh quanh mấy ngôi
biệt thự cổ đường Trần Hưng Đạo, sẽ chụp em ngồi với những trái thông già , hay
ra ngoại ô cho em ngồi làm duyên mấy bắp cải Đà Lạt to đùng, hay bên một ngõ
vắng đang nở mấy hoa quỳ đầu mùa, bên quán cà phê đầu dốc, bên ly sữa đậu nành
nóng hổi nghi ngút khói trong đêm lạnh dưới dốc âm phủ. Rồi nắm tay em mà kể
rằng ngày xưa, khi anh lên Đà Lạt lần đầu vào cái thưở hai mươi ấy…

Vẫn con đường quen thuộc
Vậy nhưng, chỉ là mộng tưởng !
Ừ, thôi rồi, kỷ niệm đã qua. Thôi rồi, những kỷ niệm mộng mơ có lẽ sẽ không
bao giờ có được.
Vậy là, những toan tính cũng chỉ là những toan tính. Những dự tính riêng cho
2 đứa vẫn mãi dở dang như tiếng lòng ta câm nín bao ngày.
Giá mà ! Chuyện tình duyên đâu có chữ giá mà. Mà khi có hai từ ấy, thì nó đã
là một câu chuyện khác. Ta đã yêu em bằng một trái tim không lành lặn qua nhiều
vướng víu tình cảm .Có ngỡ đâu nhịp đập chung chưa tròn đã lỗi. Và tưởng rằng
không có gì có thể làm bầm dập hơn trái tim chai sạn, vậy mà vẫn đau, đau để
mong sẽ sớm chônvùichuyện đã ngủ yên bình trong ký ức mù xưa.

Một Đà Lạt thơ cho hồn lãng tử
Ngừơi ta nhớ nơi nào đó vì những kỷ niệm đã lưu dấu qua, ta thì nhớ vì cả
những kỷ niệm toan tính sẽ đem đến đó, mà chưa có dịp.
Đà Lạt vẫn thơ, vẫn như một cành thông già cao chót vót, với hoài vẫn chẳng
thể đến ngọn để treo những kỷ niệm êm đềm trong mộng tưởng. Thông vẫn reo bên
đèo Pren trong nắng pha sương Đà Lạt mỗi sớm. Sương vẫn giăng kín mặt Hồ Xuân
Hương trong những đêm lạnh cuối năm. Giăng nhiều lắm, kín mất mặt hồ, như giăng
kín mất ngừơi thương…
Đêm càng lạnh. Gió ùa qua song cửa, hình như mang theo cả sương đêm. Liệu rồi
đêm nay giấc ngủ có tròn, như những đêm lạnh có hơi ấm kề bên…