Bây giờ Đà Lạt vào mùa Dã Quỳ.
Ngày còn ở đó, buổi sáng, sau những cuốc chạy bộ vòng quanh
bờ hồ Xuân Hương, bọn con trai sinh viên thường lên đồi hái những bó hoa Quỳ
mang về nhà đặt trên cửa phòng trọ bạn gái. Hoa quỳ mau tàn. Nhưng những nghĩa
cử rất trẻ con ấy kịp đi hết một thời sinh viên nông nổi. Ra trường. Những cuộc
tình thanh xuân ra đi. Nụ cười của những cô gái mùa yêu kia cũng héo theo màu dã
quỳ bên những cửa sổ phòng trọ mùa đông.

Lung linh cánh Quỳ trong gió
Mùa đông. Vài lần trở lại đó. Thong dong những con đồi, mải
mê những con đường chỉ để ghi lại những cảm xúc dã quỳ qua cái ống kính amateur
đầy hoài niệm. Chẳng ra gì. Những hình ảnh rối rắm cỏ và hoa. Cũng không thể tự
trách mình. Ngay đến cả những tác phẩm nhiếp ảnh của ông bạn khùng MPK, kẻ mê
phố đến thất điên bát đảo, cũng có vẻ bất lực trước những mùa dã quỳ. Mỗi bức
ảnh là một sự choáng ngợp và chệch choạc bố cục. Thử nghĩ, đứng giữa một rừng
hoa vàng, mỗi bông hoa là một khuôn mặt cười tươi, bạn sẽ tham lam đến cỡ nào.
Bạn sẽ muốn lùa tất cả những môi cười của đất ấy vào một khung ảnh hẹp. Và bạn
chìm tan cảm xúc mình giữa mông lung sắc vàng ấy để những mùa sau, cảm xúc ấy
còn mông lung, nó không thuộc về một bông hoa hay cánh hoa nào cả.
Và tôi hiểu rằng, hoa Quỳ chỉ có thể đẹp khi nở vàng trên
cây, những bụi cây quanh năm um tùm và tưởng như bị lãng quên vô nghĩa giữa
trùng trùng cỏ dại, hoa lạ. Và những bụi cây rậm rì im lìm ấy chỉ đẹp khi mùa
đông về, thắp hàng ngàn mặt trời vàng trên khắp những ngọn đồi, những thung
lũng, những con đường, những hiên nhà... Để tất cả những kẻ nào có ảo tưởng sở
hữu về nó (hái về hay chụp ảnh) cho riêng mình cũng đều trở thành kẻ si tình
trong vô duyên.

Hoa Quỳ - nữ hoàng mùa đông
Thèm được đi tìm một cánh đồi Quỳ vàng, một gốc thông vắng và
ngả lưng nằm ngắm trời xanh. Thèm mấy củ cà rốt ngọt mùi đất ăn tiện tay nhổ từ
bên đám rẫy nhà vườn. Thèm mùi phấn thông bay ngược gió giữa những ngày nắng
vàng se se lạnh dù biết thời tiết ấy cũng dễ gây bệnh cảm cho những kẻ mang đầy
ảo tưởng lãng tử.
Có ai về với tôi không? Dưới gốc thông này, khi mùa Quỳ đang
dần tàn. Và những đợt gió lạnh cứ reo vun vút trên những ngọn thông khô mùa
đông.
Có ai ngồi với tôi không trên căn gác gỗ lặng im một thời hay
tìm đến bậc tam cấp phủ rêu của ngôi giáo đường vắng và nghe những tiếng chuông
run rẩy bủa vây mình?
Đà Lạt, về để mà quên hay đi để mà nhớ, có ai biết được! Một
ngày nào đó, nơi cửa sổ hoa Dã Quỳ hay Anh Đào năm xưa của gác trọ, có gã người
râu tóc bạc phơ, gậy trúc khập khênh ngửa mặt thở dài với trời xanh câu thơ
Đường hoài niệm: "Nhân diện bất tri hà xứ khứ/ Đào hoa y cựu tiếu đông phong"...
Có lẽ gã người ấy đã trở về trong cuộc đổi thay và mất mát tột cùng.

Khoe sắc trong nắng mai
Khuya nay, Đà Lạt có còn chuyến xe thổ mộ gõ từng tiếng xực
tắc xực tắc cuối khoảnh vòng của đồi thông hay không? Có ai về đó không? Tôi
thèm phấn thông bay và hoa quỳ vàng. Tôi thèm những điều đã mất trên một mặt đất
đang trôi đi bập bềnh từng phút từng giây. Hãy uống giùm tôi ly cà phê ở góc
đường ấy, con dốc ấy và nhìn giùm tôi ánh nắng sót trên vòm thông kia. Vậy nhé!