Ngôi nhà trắng của anh dễ thương làm sao: salon mây, màn voan
thưa, bếp và bàn ăn, những cây mắc áo, giá để báo, để giày bằng mây... Mở cửa sổ
là ngập tràn nắng, gió và giá rét.

Buổi sáng, nắng lung linh trên sương sớm. Mimosa vàng rỡ và
mặt trời đỏ rực như quả dâu chín mọng. Hôm nay, ngày chủ nhật, ngày của riêng
mình! Dã quỳ đã vàng, con đường dài hun hút quanh co qua hai cái đèo đổ về D'ran
ào ạt gió. Mai anh đào cũng đã nở tưng bừng trên những triền dốc. Mây bay vùn
vụt và tiếng em cười trong veo sau lưng anh.
Buổi chiều ra phố. Lên rồi xuống, dốc dốc nối nhau. Xe thổ mộ
vó ngựa gõ đều quanh bờ hồ. Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa, người lưa thưa
chìm dưới sương mù . Dắt nhau tìm nhà thờ Domaine de Marie để nhớ lại thời sinh
viên, trưa trưa mình hay nằm học bài trên bãi cỏ nhà thờ, nghe thông reo gió
hát.
Đêm thăm thẳm, dịu dàng. Mắt anh cũng thăm thẳm, dịu dàng. Em
bám tay anh, khăn che kín, áo phủ dày. Gió lạnh buốt làm tiếng yêu nhạt nhòa
nhưng nụ hôn thì nồng ấm. Hai đứa vào vườn hoa Minh Tâm. Cà phê đắng san qua sớt
lại cho đầy ngọt. Em ngã vào vai anh, nghe giọng nữ alto vừa đẹp: Trời còn làm
mây, mây trôi mênh mang, sợi tóc em buồn trôi ngang, trôi ngang...
Đường về. Sân bay Liên Khương chiều mờ sương, những hàng sứ
rụng hết lá. Hai đứa cười vui như trẻ nhỏ. Khi máy bay lướt trên đường băng, cất
cánh vào trời chiều, cao nguyên dần xuống thấp, nhà cửa, núi đồi lô xô cũng mờ
dần, chìm dần rồi biến mất vào mênh mông. Trong mênh mông, mây xám vẽ nên hai
chữ The End như cảnh cuối một bộ phim tình...
...Em về, còn anh ở lại. Kỷ niệm Đà Lạt như viên đá nhỏ bỏ
vào ly vang trắng. Không làm dịu đi cơn nóng. Mà làm tê tái cả cõi lòng...
Nguyễn Lan Hân